• Không click ở bên trên kẻo mất tiền oan tới 15000vnd
• Ai chơi facebook thì vào đây kết bạn cùng mình nhé! Click Tại Đây
Wap Tai Game Cho Dien Thoai , Wap Doc Truyen Ma , Truyen Teen...
TRANG CHỦANDROIDGAME HOT
down Game Hot
TẢI UCWEP MIỄN PHÍ TẠI ĐÂY GIÚP LOAD NHANH VÀ TIẾT KIỆM HƠN
TẢI HÀNG NGÀN GAME HÓT TẠI ĐÂY
TIẾP THEO
�ng đó tới sáng nó mới về,
muốn nó về nhà sớm coi
bộ khó còn hơn lên trời.
Con với cái hết sức mà nói!
Hừ!.... – Bà Bích thở dài.
Bên ngoài gió vẫn thổi vi
vu qua những cánh đồng
xa thẳm.
Tập 5: Đối Mặt
Theo lời căn dặn của bà
Bích, con Đẹt bắt đầu
hướng dẫn cho Nhạn
mang cơm lên phòng cậu
ba.
- Em đi thẳng lên cầu
thang đến ngay tầng một
thì hướng về phía tay trái
mà đi, đến ngay cuối hành
lang, phòng cuối cùng là
phòng của cậu ba Dũng.
- Hay là chị đi với em đi! –
Nhạn lo lắng. Em hơi sợ!!.
- Em tập đi một mình cho
quen, với lại cậu ba Dũng
hiền lắm em yên tâm, em
mà không làm chuyện gì
sai thì cẩu không có la rầy
em đâu.
Nghe con Đẹt nói thế,
Nhạn cũng thấy nhẹ nhõm
phần nào.
- Dạ nếu vậy để em đi!!
***
Đứng trước cửa phòng cậu
ba, tim Nhạn bắt đầu đập
mạnh, theo cô suy đoán
thì cậu ba Dũng chính là
chàng thanh niên mà
mình đã nhìn thấy lúc trưa
bởi vì căn phòng này nằm
ngay gần ban công và
trùng khớp với vị trí nơi
mà cô thấy anh ta.
- Cộc, cộc!! – Nhạn mạnh
dạn gõ cửa.
- Ai đó?! – Không có ai mở
cửa mà chỉ có tiếng nói
phát ra từ trong phòng.
- Dạ bà chủ bảo con mang
cơm lên cho cậu!! – Nhạn
lúng túng trả lời.
- Để ngoài cửa đi!! Giọng
ai mà lạ thế?! Cô là người
ở mới tới àh?!.
- Dạ…! Hôm nay con… con
mới tới ạ!. – Nhạn càng
lúng túng hơn sau khi
nghe một loạt câu hỏi.
- Ừhm!! Trả lời thế đã đủ!!
Cô đi được rồi!.
Tưởng chừng như được
giải tỏa, Nhạn khẽ đặt
mâm cơm xuống trước
cửa phòng và vội vàng
quay đi thẳng một nước.
- Xong rồi hả em?! Nhanh
vậy?!– Con Đẹt hỏi khi vừa
thấy Nhạn bước xuống.
- Dạ!!. Xong rồi, cậu ba bảo
em để cơm ngoài cửa rồi
hỏi em quá trời. Cậu ba
thường hay như vậy lắm
hả chị?! – Nhạn tò mò.
- Vậy hả!! Thường thì cậu
ba cũng chỉ bảo chị để
cơm ngoài cửa phòng như
vậy nên chị cũng không lạ
gì, chỉ khi nào cậu ba
không có nhà thì chị mới
lên phòng dọn dẹp thôi.
Cậu ba nhà này có vẻ ít nói
lắm mà có nói thì cũng
toàn là những câu cọc lóc
thôi, không biết trường
của cậu ấy có dạy cách cư
xử khi nói chuyện không
nhỉ?. Mà em cũng còn may
mắn hơn chị đấy, lúc chị
mới vào cái nhà này, cậu
ba không bao giờ hỏi chị
nhưng câu như thế. Lạ
lùng quá nhỉ?! – Con Đẹt
ngạc nhiên.
- Em cũng chẳng biết nữa!!
– Nhạn trả lời trong trạng
thái suy tư.
Sau những gì vừa xảy ra
khiến cô càng tò mò về
chàng trai này hơn nhưng
có điều không hiểu tại sao
trong lòng cô vẫn lo sợ
một điều gì đó sẽ đến với
mình.
***
Nữa khuya, đêm nay là
đêm đầu tiên cô nằm chỗ
lạ, cố nhắm mắt mà vẫn
cứ thao thức, cũng có lẽ
hồi chiều cô ngủ quá
nhiều nên bây giờ không
thể nào chộp mắt được.
Ngồi trông ra cửa sổ ngắm
những chậu hoa Sứ mà
cảm giác cứ bồi hồi lạ,
chợt nhớ đến chàng trai
mình thấy lúc trưa. Không
biết điều gì khiến cô có ấn
tượng nhiều đến như vậy,
có phải vì đôi mắt thoáng
buồn, phải rồi, lý do là
đây. Cảm giác khó diễn tả
đến nổi nó cứ ray rức ở
trong dạ.
- Mình! Tại sao lại thế
này?! – Cô thì thầm.
Bỗng có tiếng bước chân
khe khẽ phát ra từ trong
vườn hoa Sứ, Nhạn vội né
qua cạnh cửa số lén nhìn,
một bóng dáng tưởng
chừng như xa lạ mà lại
nữa chừng như quen
thuộc, trái tim Nhạn bắt
đầu đập nhanh “thình
thịch, thình thịch”. Cô đặt
bàn tay vào lòng ngực
như muốn nổ tung, cố xoa
dịu nó như đang xoa dịu
chính bản thân mình.
Dũng đang đến gần những
chậu hoa Sứ.
- Làm gì giờ này mà cậu
ấy vẫn còn thức nhỉ?! –
Nhạn bâng quơ tự hỏi.
Đến bên những chậu hoa
Sứ, Dũng nhẹ nhàng nâng
niu, mân mê những cánh
hoa, rưới nước cho chúng,
anh nào có hay biết những
hành động của mình đều
nằm trong ánh mắt của
Nhạn.
Dũng cười, nụ cười tươi
tắn của một chàng trai trẻ,
đối với anh những chậu
hoa Sứ là nguồn an ủi duy
nhất, mỗi ngày anh phải
đối diện với những con số,
những bài tập trong
trường rồi những chuyện
gây gổ trong gia đình, tất
cả đều khiến anh mệt mỏi.
Sống trong gia đình giàu
sang nhưng không có tình
cảm, chỉ có sự giả tạo, anh
biết hầu hết mọi chuyện
của cha anh và những
chuyện về hai người anh
trai của mình. Trong nhà
này anh cảm thấy rất cô
đơn, cha mẹ lại đặt ra cho
anh một tương lai vô cùng
nặng nề và đầy trọng
trách, anh chỉ muốn mình
được tự do và làm những
gì anh thích, thế nhưng cái
ước mơ nhỏ bé ấy có lẽ
quá xa vời đối với anh.
Miên man suy nghĩ bất
chợt trong lòng Dũng trào
dâng một cảm xúc mơ hồ.
Chợt nhớ ra điều gì đó,
anh thì thầm với những
bông hoa Sứ.
- Cô ấy có vẻ rất thích
những chậu hoa Sứ?! Tụi
bây có nghĩ như thế
không?!. Cứ nhìn lúc cô ấy
ngắm tụi bây, trong lòng
tao bỗng cảm thấy lạ…!
Tao cũng không biết phải
giải thích ra sao nữa, cứ
như là….tao thích thế!!.
Anh quay đầu trông vào
căn phòng nhỏ sau vườn,
nơi mà người con gái anh
nghĩ đến đang ở đó và
ngắm nhìn anh say sưa.
Phút chốc, hai ánh mắt va
chạm vào nhau, ngỡ
ngàng, xao xuyến trong
tiếng gió vi vu của đêm.
Một khi bạn nghĩ tới ai đó,
bất chợt bắt gặp ánh mắt
người ấy đang nhìn mình,
điều đầu tiên bạn nghĩ
đến sẽ là điều gì?. Họ
đứng nhìn nhau trong yên
lặng và cứ thế thời gian
bắt đầu sầu lắng và ngưng
đọng.
***
Sáng hôm sau, Nhạn dậy
rất sớm, theo lời dặn của
con Đẹt cô phải dậy sớm
để chuẩn bị điểm tâm cho
gia đình ông Thái. Sau khi
hoàn thành xong công
việc được giao, Nhạn bê
trà lên phòng khách. Vắng
lặng, có lẽ giờ này vẫn còn
sớm nên ông bà Thái vẫn
chưa thức dậy.
Đang loay hoay sắp xếp
mâm trà, bỗng nghe tiếng
hỏi lớn.
- Mày là con ở mới hả?!.
Giật mình quay lại, Nhạn
thấy Toàn đang đứng gần
đó nhìn cô.
- Dạ hôm qua con mới tới
ạ!! – Nhạn lúng túng.
- Mày bao nhiêu tuổi rồi?!
- Toàn nhìn Nhạn chằm
chằm.
- Dạ năm nay con 14 tuổi
ạh!!
- Mười bốn mà sao tướng
tá giống mười sáu quá
vậy?! – Toàn cười ra vẻ
ngạc nhiên.
Nhạn cúi mặt không nói,
cô chỉ muốn rời khỏi đây
càng sớm càng tốt, cô bắt
đầu sợ những câu hỏi
bóng gió của Toàn.
- Tao thấy mệt quá, mày
qua đây đấm bóp chân
cho tao!!. – Toàn ra lệnh.
- Nhưng… thưa cậu!! con
còn mắc bận lo chuyện
dưới bếp. – Nhạn lấp bấp.
- Khỏi!!! Khỏi cần lo gì
hết!! Dưới bếp có con Đẹt
nó lo rồi! Mày chỉ cần ở
đây hầu hạ tao là được.
- Nhưng… thưa cậu!!
- Không có nhưng nhị gì
hết!! Mày muốn tao cho ăn
đòn àh.
- Dạ… con không dám! –
Nhạn đứng yên cúi đầu.
- Bốp…!!! - Không dám hả
mậy!! – Toàn tát một cú
trời giáng khiến Nhạn té
nhào.
Xót xa, xót cho bản thân,
xót cho số phận, nước mắt
rưng rưng, đây là lần đầu
tiên cô phải chịu tủi nhục
như vậy, mẹ cô không bao
giờ đánh cô như thế, vậy
mà bây giờ…
- Tao nói cho mày biết,
mấy đứa người ở nhà này
không có đứa nào dám cãi
lại tao, đừng có gan mà
lập lại chuyện này lần nữa
nha con. – Toàn đay
nghiến.
- Chuyện gì vậy?! – Một
giọng nói lạ vọng vào.
Sáng sớm làm gì nóng vậy
anh cả!
Đó là Trí, con thứ hai của
ông Thái, khuôn mặt khá
bảnh bao độ khoảng hai
mươi mấy, dáng người cỡ
trung bình, hơi gầy, da
ngâm.
- Chú mày giờ này mới ló
mặt về đấy àh!! – Toàn
cười nhếch mếp. Không có
gì cả, con nhỏ này là người
ở mới, tao thấy nó chưa
quen cách cư xử nên mới
dạy dỗ nó đó mà.
- Anh dạy dỗ nó hay hành
hạ nó vậy?!. – Trí khinh
khỉnh.
- Chuyện lạ gì thế này?!
Chú mày mà cũng để ý
đến những chuyện của
anh àh?! – Toàn ra vẻ thắc
mắc.
Trí im lặng không nói gì,
anh tới gần đỡ Nhạn đứng
dậy và tỏ vẻ quan tâm.
- Em có sao không vậy?! –
Trí thỏ thẻ.
- Dạ… dạ!!! Con không sao,
cám ơn cậu quan tâm!. –
Nhạn khẽ lau nước mắt.
- Ừhm!! Không sao thì tốt!
Em vào trong lo công việc
tiếp đi, ngoài này hết
chuyện rồi.
- Dạ… thưa cậu, con không
dám! – Vừa nói Nhạn vừa
liếc nhìn Toàn.
- Em không cần phải sợ, cứ
vào trong đi, không lẽ
lệnh của cậu hai mà em
không nghe sao?!. – Trí
cười ấm áp.
- Dạ… con không dám!!
Thưa cậu cả, thưa cậu hai
con vào!. – Nhạn vội vã
thưa rồi lủi thủi đi vào
trong bếp.
- Này nhóc, dạo này thích
xen vào chuyện người
khác nhỉ?. – Vẫn nụ cười
nhếch mép của Toàn.
- Thế anh nghĩ… việc ức
hiếp một đứa con gái chỉ
mới 14 tuổi như vậy là tốt
hay sao?! – Trí nghiêm
nghị
- Àh thì ra nãy giờ mày
nghe hết rồi àh!!
- Không những nghe mà
còn chứng kiến những
hành động dã man của
anh nữa đó!
- Ái chà!! Mày thấy thích
nó rồi àh.
- Ha ha!!. Anh đang nói
chính mình đấy hả anh cả!.
- Ha ha ha…!!! – Toàn cười
to. Mày nghĩ là tao đi mê
cái con nhỏ người ở đó
hả?!. Chắc chết cười quá đi
mất, nó mới có mười bốn,
ha ha ha…!!!
- Bây giờ nó chỉ mới 14
nhưng sau này khi nó lớn
lên thì không biết sẽ ra
sao àh?!. Con người như
anh có tha cho ai bao giờ
đâu.
Toàn nín bặt, hắn nghĩ
dường như Trí biết rất rõ
tính tình, tư tưởng và kế
hoạch của hắn, hắn cảm
giác Trí càng ngày càng
nguy hiểm, khó mà biết
Trí đang nghĩ cái gì.
- Thôi em mệt rồi!, em lên
phòng nghỉ đây! – Trí nói
rõ to như không quan tâm
đến cái nhìn của Toàn.
Phòng khách bây giờ chỉ
còn một mình Toàn, hắn
trau mày suy nghĩ, bất
chợt hắn đập tay thật
mạnh xuống bàn.
- Rầm!!! - Đồ chó má!!!...
***
Trong căn phòng nhỏ sau
vườn, Nhạn nức nở ôm
mặt khóc, cô muốn về với
mẹ, chỉ có bà Diệu là
người duy nhất có thể an
ủi cô lúc này, nhưng có lẽ
bây giờ cô không thể gặp
bà Diệu được, cô không
muốn bà phải buồn lòng
vì cô, không biết những
tình cảnh như ban nãy sẽ
còn xảy ra với cô thêm
bao nhiêu lần nữa đây.
- Mẹ ơi con phải làm sao
đây?! – Vài giọt lệ rơi ướt
nhòe trên gối.
Tập 6: Âm Mưu
Sau cuộc nói chuyện
không mấy thân thiện với
Toàn, Trí bỏ lên lầu nhưng
anh không vào phòng của
mình mà bước tới trước
cửa phòng của Dũng.
- Cộc! Cộc! – Em có ở trong
đó không Dũng? – Trí lên
tiếng hỏi.
- Anh Trí hả?! Vào đi anh. –
Dũng trả lời.
- Em đang học bài hả?!. –
Trí mở cửa bước vào
phòng.
- Đâu có, em chỉ coi lại
mấy bài văn học ấy mà!. –
Dũng mĩm cười.
- Ham học ghê ta, gặp anh
chắc chịu không nổi đâu,
mổi lần anh nhìn vào một
trang sách đầy chữ thì ôi
thôi đã thấy chóng mặt
rồi! – Trí càu nhàu.
- Hì!. Chắc có lẽ anh chưa
quen đấy thôi, em thì đã
quen rồi nên đọc rất vô tư.
- Hì hì!! Có lẽ thế. – Trí ngã
lưng trên giường.
- Àh này Dũng!! Em có biết
chuyện mẹ mua một con ở
mới không?! – Trí nhìn
Dũng với vẻ thăm dò.
- Hả…sao anh?! Em có
biết… có gì không anh?! –
Dũng giật thót người khi
nghe Trí hỏi thế.
- Àh cũng không có gì, vừa
nãy anh thấy anh cả đánh
con bé, anh thấy tội
nghiệp nên có vào can
ngăn. – Trí vừa nói vừa
ngó lơ.
- Anh Toàn đánh cô bé ấy
hả?! Cớ sự ra sao vậy?! Kể
em nghe được không?!. –
Dũng tỏ vẻ lo lắng.
- Hình như em có vẻ quan
tâm đến cô bé đó quá
nhỉ!! – Trí nhìn Dũng ngạc
nhiên.
- Đâu có…!!! Em chỉ tò mò
thôi mà, em có thân với
nó đâu mà quan tâm. –
Dũng phân bày.
- Thế em bắt đầu tò mò từ
khi nào vậy?! em trai!!. –
Trí tiếp tục nhìn Dũng
chăm chú.
- Hì…! Chỉ là đang lúc buồn
chán nên muốn nói
chuyện phiếm với anh cho
khoây khỏa ấy mà. – Dũng
cười xòa.
- Chuyện cũng không có gì
nghiêm trọng đâu! – Trí
bắt đầu kể lại sự việc. Con
bé có vẻ không chịu hầu
hạ anh cả, em cũng biết
tính tình của ảnh rồi, thế
là ảnh cho con bé ăn cái
bạt tay vào mặt. Cũng may
lúc đó anh vừa về nên kịp
thời can ngăn và giải
thoát cho con bé.
Dũng chăm chú nghe
những gì Trí kể, trong lòng
anh bắt đầu thấp thõm lo
âu. Những diễn biến trên
khuôn mặt đầy lo lắng của
Dũng đều không qua khỏi
ánh mắt nhạy bén của Trí.
- Anh nghĩ anh cả sẽ
không bỏ qua chuyện này
đâu, con bé sẽ bị hành hạ
nữa cho coi! Tội nghiệp
con nhỏ!! – Trí bồi thêm.
Nhìn Dũng đang nghiêng
mặt chìm trong suy tư, Trí
đứng dậy quay người
bước dần ra phía cửa và
nói.
- Thôi anh mệt quá rồi,
đánh bài từ hôm qua tới
bây giờ nên mệt lả cả
người, anh đi về phòng
ngủ đây! Chúc em buổi
sáng vui vẻ.
- Dạ cám ơn anh, chúc anh
ngủ ngon!!. – Dũng cố
cười ngượng nghịu.
- Cạnh!!! – Trí đóng cửa và
đi về phòng với nụ cười
gian xảo trên môi.
- Hừ!!Thì ra là vậy!! Tao
bắt được tẩy của mày rồi!!.
– Trí nhủ thầm.
***
Toàn vẫn ngồi đó trong
suy tư, từ lúc nói chuyện
với Trí cho tới bây giờ hắn
vẫn còn tức anh ách ở
trong lòng. Hắn cảm thấy
mình bị Trí coi thường quá
đáng và với lòng tự tôn
hắn không chấp nhận sự
thật đó. Có thể nói Toàn là
chúa thù dai.
- Mày làm gì ngồi đó thừ
người ra vậy Toàn?!! – Bà
Bích lên tiếng.
- Không có gì, con chỉ suy
nghĩ chút thôi!. – Toàn giải
thích.
- Suy nghĩ gì mà trau mày
dữ vậy, ai chọc mày àh!!. –
Bà Bích tò mò.
- Còn ai ngoài cái thằng
gian ngoa ấy!!!. – Toàn
giận dữ khi nghe bà Bích
hỏi thế.
- Thằng gian ngoa nào?!
Mày nói cái gì mà tao
không hiểu gì hết trơn
vậy?!!.
- Hừ!! Có nói mẹ cũng
không hiểu đâu. - Toàn
toan nói tiếp nhưng nghĩ
lại có nói cũng chẳng thay
đổi được gì nên thôi.
- Con chào mẹ!! Em chào
anh cả!! – Dũng lên tiếng.
- Ừh!! Chào em!! – Toàn
trả lời qua loa
- Ồh!!! Chào con trai cưng!!
Con dậy hồi nào thế?! Sao
hôm nay thức sớm vậy
con?!. – Bà Bích âu yếm.
- Dạ tại con thấy hơi đói
nên xuống đây xem có gì
ăn chưa!. – Dũng trả lời.
- Thế sao con không nói
sớm để mẹ kêu con Nhạn
dọn điểm tâm mang lên
phòng cho con?!!
- Nhạn là cô bé người ở
mới phải không mẹ! –
Dũng ra vẻ thắc mắc.
- Thì là nó chứ ai!! – Toàn
cười khoảy.
- Ồh! Hai đứa gặp nó rồi
àh! – Bà Bích lên tiếng.
- Mới gặp hồi sáng sớm đó
thôi, đồ con nhỏ khó dạy.
– Toàn khinh khỉnh
Dũng nhìn Toàn với ánh
mắt dò xét nhưng không
nói gì.
- Sao khó dạy?! – Bà Bích
thắc mắc.
- Thì nó không nghe lời
của con vậy thôi!! – Toàn
nhúng vai.
- Thì nó không nghe lời
mày cái gì?! Mày phải nói
tao biết chứ. – Bà Bích cáu
gắt.
- Mẹ ơi con đói bụng rồi,
kêu Nhạn dọn cơm đi
mẹ!!. – Dũng chợt lên
tiếng.
- Àh! Ờh!! Xém chút mẹ
quên, để mẹ kêu con Nhạn
mang cơm lên cho hai đứa
ăn. Con Nhạn đâu, ra tao
bảo….!!!!
Nghe tiếng của bà Bích gọi
Nhạn vội chạy ra, thấy có
Dũng nên cô có vẻ lúng
túng nhưng đến khi thấy
Toàn ngồi bên cạnh Dũng
thì cô đâm ra sợ sệt.
- Dạ!! Bà chủ gọi con ạh!! –
Nhạn rụt rè.
- Làm cơm cho tao và hai
cậu dùng!!. - Bà Bích ra
lệnh.
- Dạ!! – Nhạn cúi đầu đi
vào trong.
Ít phút sau Nhạn và con
Đẹt mang điểm tâm lên
cho ba mẹ con dùng.
- Mấy đứa ăn thử xem, con
nhỏ này nấu ăn ngon lắm
đó!
- Ùhm!!. Ngon lắm. – Dũng
trầm trồ.
- Hừ!!! Cũng thường thôi!!
Đâu có gì lạ!!. – Toàn hừ
lạnh.
Nhạn cúi đầu không nói gì,
cô không hề biết rằng ánh
mắt của Dũng đang chú ý
đến mình.
- Hai đứa đi vào trong để
mẹ con anh nói chuyện!!. –
Dũng lên tiếng.
- Dạ!!! Thưa cậu ba!! –
Nhạn và con Đẹt cùng
đồng thanh, sau đó đi vào
bếp.
- Chuyện gì vậy Dũng, mẹ
định bảo con Đẹt đấm
lứng cho mẹ!!. – Bà Bich tò
mò.
- Mẹ!! Con có một chuyện
xin ý kiến của mẹ. - Dũng
từ tốn.
- Hả!! Chuyện gì, nói đi con
trai. – Bà Bích ngạc nhiên.
- Mẹ để con Nhạn hầu hạ
cho con được không?!!. –
Dũng nhấn mạnh.
- Cái gì?!!! – Toàn buông
đũa sau khi nghe câu hỏi
của Dũng.
Bà Bích cũng hoàn toàn
bất ngờ, đây là lần đầu
tiên bà nghe Dũng nói
muốn có một con hầu, từ
đó tới giờ Dũng chỉ thích
một mình và không muốn
có ai bên cạnh, thế nhưng
hôm nay anh lại nói một
câu làm cho bà Bích vô
cùng kinh ngạc.
- Tại sao?! Tại sao con lại
muốn như thế?!. Con có
thể nói cho mẹ biết không
con trai?!.
- Dạ!! Tại dạo này con có
quá nhiều bài tập ở
trường nên rất bận không
thể lo những việc riêng
khác. Nên con muốn có
con hầu ở bên cạnh để dễ
sai bảo đó mà. – Dũng giải
thích.
Bà Bích trầm ngâm giây
lát khi nghe Dũng giải
thích vấn đề.
- Thôi được nếu con đã nói
vậy thì mẹ đồng ý. – Bà
Bích gật gù.
- Con không đồng ý!!! –
Toàn lên tiếng. Con cũng
muốn có con hầu ở bên
cạnh và con muốn đó là
con Nhạn.
- Anh đâu có thường
xuyên ở nhà đâu mà cần
con hầu. – Dũng phản ánh.
- Đó là quyền riêng tư của
tao, mày không có quyền
lên tiếng. – Toàn nổi giận.
Dạo này tao thấy mày với
thằng Trí bắt đầu làm
phản tao rồi phải không?!.
- Câm mồm…!!! – Bà Bích
đập tay xuống bàn. Tụi
bây là anh em chứ có phải
kẻ thù đâu mà gây gổ với
nhau như thế hả?!. Không
sợ người ta chê cười àh!!.
Chỉ có một con hầu thôi
mà đã như vậy rồi, cái nhà
này riết rồi không ai coi
tao ra cái thá gì hết!!.
Toàn toan định nói thêm
thì bị bà Bích chặn lại.
- Thằng Toàn không cần
nói gì thêm nữa!! Tao thấy
thằng Dũng nói đúng!!.
Mày ít khi ở nhà nên
không cần con hầu gì
hết!!. Còn nó thường
xuyên ở nhà nên tao
quyết định để con Nhạn
hầu hạ cho nó!!.
- Nhưng thưa mẹ…!! –
Toàn lên tiếng.
- Không có nhưng nhị gì
hết!! Tao nói một là một,
hai là hai, không được
cãi!!!. – Bà Bích nghiêm
nghị.
- Dạ!!! Con cám ơn mẹ. –
Dũng cuối đầu.
- Hừ!!. Con không muốn ăn
nữa. Con đi lên phòng đây.
– Toàn đứng dậy bỏ đi.
- Hừ!!. Thằng mất dạy, mẹ
mới nói có mấy câu mà đã
bỏ đi rồi!!. Dũng ăn cơm đi
con mặc kệ nó. – Bà Bích
càu nhàu.
- Dạ!!. – Dũng tươi cười.
***
Sau khi được bà Bích giáo
huấn vài câu, Toàn hậm
hực bỏ đi một nước lên
phòng.
- Rầm...!!! – Khốn nạn!!. –
Hắn đá thật mạnh làm cho
cái ghế gổ lăn quay. Chờ
đó, tao sẽ không để yên
cho tụi bây đâu.
Trong khi đó, bên ngoài
cửa phòng của Toàn có
một người đang đứng và
lắng nghe những hành
động của Toàn. Không ai
xa lạ đó là Trí.
- Mọi chuyện diễn ra đúng
như mình nghĩ. Hờ hờ…!
Lũ ngu dốt, tụi bây chỉ là
những con cờ của tao
thôi!. – Mặt của Trí trở nên
nanh ác và rất nhẫn tâm.
Tập 7: Thời Gian
Sau khi Toàn bỏ đi chừng
ít phút. Dũng buông đũa
và bước ra khỏi bàn.
- No rồi hả con trai?!. – Bà
Bích hỏi khi thấy Dũng
chuẩn bị lên lầu.
- Con no rồi ạh!! Giờ con
phải lên phòng ôn thi mẹ
àh!!. Sắp thi rồi!!. – Dũng
trả lời.
- Ùhm!! Được rồi con cứ
lên đi rồi mẹ kêu con Nhạn
lên hầu con!!.
- Dạ!! Con cám ơn mẹ!! –
Dũng gật gù.
Sau khi Dũng lên lầu, chỉ
còn lại bà Bích ở phòng
khách.
- Thằng Dũng hôm nay
hình như có điều gì đó hơi
lạ thì phải?! – Bà Bích trầm
ngâm suy nghĩ. Sao mình
cứ cảm thấy có chuyện gì
đó không ổn vậy cà?!
Suy nghĩ mãi cũng không
ra vấn đề gì nên bà cũng
chẳng thèm suy nghĩ thêm
nữa.
- Con Nhạn đâu?!!!. Ra tao
biểu coi!!!. – Bà Bích gọi to.
- Dạ!! Thưa bà gọi con!! –
Nhạn lật đật chạy từ dưới
bếp lên.
- Bắt đầu từ bây giờ mày
phải hầu hạ cho cậu ba!!.
Nghe rõ chưa!!. Cậu ba mà
có sai biểu gì là phải làm
theo không được cãi lại,
tao mà biết mày làm điều
trái ngược lại là coi chừng
tao nghe chưa!! – Bà Bích
dặn dò.
- Dạ…dạ!!. Con rõ rồi ạh!! –
Nhạn cuối đầu lấp bấp.
- Ùhm!!! Nghe rõ rồi thì
tốt!! Chuyện dưới này mày
khỏi cần lo nữa!! Chỉ có khi
nào chuẩn bị cơm nước thì
hãy vào bếp!! Bây giờ thì
đi lên phòng cậu ba đi!!.
- Dạ!! Thưa bà…!!.
Những chuyện ngạc nhiên
dường như cứ đeo bám
Nhạn mãi không thôi, từ
một con ở được ông Thái
mua về hầu hạ bà Bích rồi
thành người phục vụ cơm
nước trong nhà, bây giờ
lại thành con hầu cho cậu
ba Dũng, dường như mọi
chuyện đã được sắp đặt
rồi hay sao ấy, không biết
sẽ còn xảy ra chuyện gì
nữa đây. - Nhạn miên man
suy nghĩ. Được hầu hạ cho
cậu ba là điều mà Nhạn
ngay cả khi nằm mơ cũng
không dám nghĩ đến.
- Cộc!! Cộc!!. – Nhạn gõ cửa
phòng của Dũng.
- Ai đấy?!!.
- Dạ!! Con là Nhạn thưa
cậu ba!!.
- Nhạn hả!! Vào đi em cửa
không khóa!!.
Nhạn mở cửa, căn phòng
của Dũng trong rất sạch sẽ
và gọn gàng. Anh đang
ngồi trên bàn học được
làm từ một loại gỗ nhung
đắt tiền. Cạnh cửa sổ có
vài chậu hoa Sứ rất đẹp.
Nhạn lúng túng không
biết nên nói gì, cô chỉ biết
đứng im cúi đầu. Mãi đến
vài phút sau Dũng mới lên
tiếng.
- Em có biết hoa Sứ tiếng
nước ngoài gọi là gì
không?!!.
- Dạ thưa!! Con không biết
ạ!. – Nhạn tròn xoe mắt.
- Là Plumeria, người ta
còn gọi nó là Chi Đại,
nguồn gốc của nó xuất xứ
từ những khu vực nhiệt
đới và cận nhiệt đới của
Châu Mỹ. – Dũng giải thích.
Nhìn khuôn mặt ngớ ngẩn
của Nhạn, Dũng bỗng bật
cười, nụ cười tươi tắn.
- Vậy em biết khu vực
nhiệt đới là gì không?!.
- Dạ!! Không ạ!!! – Nhạn
ngỡ ngàng.
- Khu vực nhiệt đới, còn
gọi là cận xích đạo, là khu
vực địa lý trên Trái Đất,
nằm trong khoảng có
đường ranh giới là hai
đường chí tuyến, hạ chí
tuyến ở Bắc bán cầu và
đông chí tuyến ở Nam bán
cầu, bao gồm đường xích
đạo. – Dũng huyên thuyên.
Sau khi nghe những lời
giảng giải của Dũng, Nhạn
bỗng thấy choáng váng,
ngay cả trái đất là gì và
như thế nào cô còn không
biết chứ ở đó mà biết tới
nhiệt đới rồi xích đạo. Cô
chỉ biết là mẹ cô hay kể
cho cô nghe về chuyện
hoa Sứ nên cô mới thích
thôi chứ hoa Sứ từ đâu ra
thì có ma mới biết.
Nhìn khuôn mặt ngây ngô
của Nhạn, Dũng như chợt
hiểu ra vấn đề.
- Em...em không có đi học
àh?!.
- Dạ!! Nhà con nghèo lắm,
nên con không có đi học. –
Nhạn bối rối.
- Anh xin lỗi!!. Anh cứ ngỡ
là em có đi học!!. – Dũng
lúng túng.
- Dạ!! Không có gì đâu ạh!!
– Nhạn cười.
Dũng nhìn Nhạn, đây là
lần đâu tiên anh được
ngắm nhìn cô gần đến
vậy. Từ cái ngày mà cô
mới bước chân vào cái nhà
này, khi anh thấy cô ngắm
nhìn những chậu hoa Sứ.
Đối với Dũng đó là điều từ
lâu anh mong đợi, một
người cùng sở thích, một
người tri kỷ. Phải chăng
điều này đã thành sự thật.
- Nhạn àh!!. Em rất thích
hoa Sứ phải không?!.
Nhạn tròn xoe mắt nhìn
Dũng, anh đang nhìn cô
với ánh mắt trìu mến. Chỉ
một câu hỏi đơn giản thôi
mà có một hàm ý rất đặt
biệt. Tim Nhạn lại se thắt,
rung động. Có phải cô đã
mến anh rồi.
- Dạ!! Rất thích ạh!!. –
Nhạn trả lời.
- Đừng xưng hô như thế
nữa nhé, em cứ gọi anh là
Dũng!!. – Dũng cười mĩm.
- Dạ thôi!! Con...con sợ bà
rầy lắm. – Nhạn ấp úng.
- Không sao!! Nếu có mẹ
anh thì em cứ xưng hô
như bình thường. Còn khi
nào chỉ riêng hai đứa mình
thì xưng tên hay là gì đó
cũng được.
- Chỉ riêng hai đứa thôi á!.
– Nhạn ngại ngùng.
Bỗng Dũng đến gần bên
Nhạn. Anh thỏ thẻ.
- Ừhm, chỉ riêng hai đứa
mình thôi!!. Mình làm bạn
với nhau em nhé!!.
Một câu nói thôi mà cả
thời gian và không gian
đều lắng đọng. Cô ngước
mắt nhìn anh, đôi mắt mà
cô đã gặp đêm hôm đó
bây giờ vẫn như thế và
đang ngắm nhìn cô, gần
hơn, rất gần. Nếu một
ngày nào đó, người mà
bạn luôn nghĩ đến sẽ nói
những lời như thế với bạn
thì bạn sẽ như thế nào?!.
- Đây...đây là sự thật sao?!.
– Nhạn thì thầm.
***
Nửa khuya, lại một đêm
khó ngủ đối với Nhạn, cô
ngồi đó thao thức, suy tư.
Cho tới bây giờ cô vẫn
không tin chuyện lúc sáng
đã diễn ra như thế nào. Có
phải đó là một giấc mơ,
mà nếu là giấc mơ thì nó
có kết thúc không?. Cô
mong là nó sẽ không kết
thúc, không ai biết điều đó
đẹp đẽ đối với cô như thế
nào đâu. Cố áp tay vào
ngực, “ Mình làm bạn với
Trang 3
Liên Kết
up Thống kê
Chia Sẻ:Facebook Google
© Design by Ng Đình Chung
Copyright © 2013 Khugiaitri.Org
xtgem

C-
STAT
C-STAT
DUA TOP WAP VIET
U-
ON
Không click ở bên dưới kẻo mất tiền oan tới 15000vnd
v
v
free auto backlink, tao backlink, tao backlink chat luong cao mien phi PageRank for onelove94.xtgem.comfree auto backlink, tao backlink, tao backlink chat luong cao mien phi bedava - Free Backlink  - www.v8link.com
Linkon Bedava - Free Backlink Florists Linkshttp://tuhieuminh.blogspot.com/&http://vinabacklink.blogspot.com/” border= DMCA.com Protection Status
Polly po-cket