Nó vừa trượt đại học. Ờ, dễ hiểu,
coi như là một vấp ngã đi, học
hành là chuyện cả đời… Dù sao
nó cũng đã rất cố gắng, có điều
đó là số phận.
Người yêu nó đùng đùng bỏ vào
Nam học, không cả nói lời chia
tay. Nó tự biết phải cư xử sao
cho đúng, không níu kéo, không
khóc lóc. Chỉ gửi cho bạn ấy một
tin nhắn trước lúc ra sân
bay :”Lên đường may mắn, em sẽ
nhớ anh lắm”. Ờ, dễ hiểu, nó giờ
là kẻ sa cơ lỡ bước, hẳn bạn ấy
đã rất thất vọng, rồi thì bạn ấy
còn cả tương lai trước mắt, tình
cảm thì cũng cứ nhàn nhạt như
nước lọc không đường không
đá… Thanh niên mà, kệ. Rồi thời
gian sẽ khiến nó quên mau thôi…
Bố mẹ nó vừa cãi nhau một trận,
hục hặc mấy ngày nay. Người này
đổ cho người kia rằng “nuông
chiều, không biết dạy nó” và
“con người ta thì đỗ đạt nở mày
nở mặt, con mình thì cứ như cục
nợ nuôi cho tròn trách nhiệm”…
Ờ, dễ hiểu, bố mẹ nào chẳng
muốn con cái thành người, ai
muốn ra “ngợm” thế này đâu. Nó
không trách bố mẹ. Rồi những lo
toan bộn bề cuộc sống sẽ tự
hâm nóng tình cảm và làm họ
xích lại gần nhau.
Bằng ấy “nỗi đau”, là bằng ấy
cách nó tự an ủi, tránh trường
hợp xấu nhất như những kẻ bần
cùng quá thường hóa làm liều…
Nó chỉ buồn thôi, và nó thấy nơi
này quá tuyệt vời để phục vụ cho
việc gặm nhấm nỗi buồn của
nó…
***
Bỗng, tiếng bước chân huỳnh
huỵch và tiếng người nhốn nháo
phá tan dòng suy nghĩ lửng lơ…
Con bé sợ hãi, vội vã tìm chỗ nấp.
Nó lẩn nhanh và nhẹ như thằn
lằn, cố hết sức không gây tiếng
động, căng mắt, nín thở theo dõi
cảnh tượng kinh khủng đang
diễn ra.
Một nhóm thanh niên, bốn thằng
đầu trọc, “tranh ảnh” đầy người
đang dồn một gã trai cao lêu
ngêu, gầy xơ xác đến sát mép hồ.
Gã nhận ra mình không thể
thoát, chẳng suy nghĩ lâu, cúi
xuống nhặt ngay nửa viên gạch
nằm lăn lóc dưới chân, dùng hết
sức đập vào mặt thằng to con
nhất. Máu! Nó kinh hãi, đưa tay
lên bịt miệng, suýt thì nó đã kêu
lên. Thằng to xác lảo đảo, thét
lớn :
- Đập nó!
Ba thằng còn lại như chỉ đợi có
thế, lao vào gã trai kia hệt những
con linh cẩu trước cái xác tươi.
Ba thanh loại trên tay chúng quật
xuống tới tấp. Nó thấy gã oằn
mình trong trận đòn roi. Gã vòng
hai cánh tay gầy guộc ôm chặt
đầu, máu từ miệng hộc ra như
người say nôn mửa. Nó thấy
mình run lên từng đợt, toàn thân
mềm nhũn ra. Khi nó không thể
đứng vững, cũng là lúc gã gục
xuống, nằm bất động. Mồ hôi túa
ra ướt nhẹp lưng áo. [br/">