vậy. Cứ hết giờ ở lớp học ôn, nó
lại mò ra “Thiên đường”.
Nơi này được cả nó và Hoàng
thống nhất gọi như vậy. Nó thấy
vui vui vì có người hiểu được
mình. Thường thì hai anh em sẽ
ngồi ăn Donut nó mua và uống
V-Fresh Hoàng mua, nó thích sẻ
chia như vậy. Chém đủ chuyện
trên trời dưới biển, từ chuyện
“con chó nhà em bị ốm” đến
“tình hình Việt Nam – Trung
Quốc”. Hoàng thường mắng đùa
nó :
- Mày cứ nghiên cứu mấy vấn đề
chính trị nhiều rồi vớ vẩn phản
động đấy em ạ.
- Ai cũng như anh chắc! – Nó
vênh mặt tu lon nước ừng ực.
- Ờ – Hoàng nằm lăn ra thảm cỏ,
đưa tay lên gối đầu – Cứ ngồi ấy
mà nổ, lúc nó đánh thật thì lại
chả chạy đầu tiên.
Nó chẳng buồn phản kháng,
ngước nhìn mấy đám mây lập lờ
trên bầu trời, trắng xốp, như
những cây kem bông hồi nhỏ bố
hay mua cho nó mỗi lúc tan học
về. Rồi nó sẽ nhảy cẫng lên sung
sướng và hét :
- Con yêu bố nhất!
Tự nhiên cổ họng lại nghèn
nghẹn. Nó nhớ ngày xưa quá.
Đúng thật, trong hầu hết mỗi
cuộc đời, thời ấu thơ là đẹp nhất.
Vô lo vô nghĩ, được yêu thương
che chở, và chẳng biết đến
những nỗi đau… Ngày ấy nó
ngoan lắm, luôn là niềm tự hào
của bố mẹ. Rồi lại chạnh lòng
nghĩ về mình hiện tại…
Bỗng nó quay lại Hoàng :
- Anh! Anh!
- Sao? – Hoàng nghển cổ nhìn nó.
- Em thèm kẹo bông lắm…
Mặt nó mếu máo đến tội. Hoàng
ngạc nhiên :
- Ơ con điên. Ở đây đào đâu ra
kẹo bông cho mày?
- Em không biết! Đi tìm đi, ở mấy
cổng trường tiểu học ý. Đi đi đi…
- Mày phiền thật ấy!
Nó hậm hực, dằn dỗi :
- Thế để em tự đi một mình.
Nói rồi đứng dậy định đi thật.
Hoàng vội vã :
- Ơ…này! Thôi được rồi, đợi anh…
Nó cười đắc thắng. Chà…Ngày
xưa chẳng phải nó cũng đã dùng
chiêu này với bố hay sao…?[br/">