Polly po-cket
• Không click ở bên trên kẻo mất tiền oan tới 15000vnd
• Ai chơi facebook thì vào đây kết bạn cùng mình nhé! Click Tại Đây
Wap Tai Game Cho Dien Thoai , Wap Doc Truyen Ma , Truyen Teen...
TRANG CHỦANDROIDGAME HOT
down Game Hot
TẢI UCWEP MIỄN PHÍ TẠI ĐÂY GIÚP LOAD NHANH VÀ TIẾT KIỆM HƠN
TẢI HÀNG NGÀN GAME HÓT TẠI ĐÂY
down > >
down CON DAO BỊ MA ÁM
avatar
Anh Chung (Admin) [ON]
#1
#1 Chuyên Mục:
Đang xem: 1Lượt xem :
[CHÚ Ý]Khi Tải Trang Bị Lỗi Hãy DùngTrình Duyệt máy Để tránh 1 số lỗi khi xem
Tôi xin kể một câu chuyện kinh
dị có thật xảy ra tại làng Tân
Hiệp, Bắc Ninh. Ngôi làng này nổi
tiếng với việc mổ, xẻ thịt động
vật và nó đã trở thành nghề “cha
truyền con nối” ở nơi đây.
Những người làm công việc này
phải có các loại dao thật nhọn và
sắc. Mũi nhọn để chọc tiết, còn
mũi dao sắc được dùng để cắt
thịt. Có nhìn những bà, những cô
hàng thịt mới biết độ sắc của
lưỡi dao như thế nào. Con dao
đưa tới đâu thịt của con vật bị
cắt đứt ngay đến đó. Chặt xương
như chặt bùn. Những người làm
nghề mổ thịt thường là dân xóm
chợ, trong xóm này có gia đình
ông Giang chuyên làm nghề mổ
thịt, nay đã 5 đời, cha truyền con
nối chỉ dùng 1 con dao. Con dao
dùng nhiều nên lưỡi mòn, bản
dao thu hẹp lai chỉ còn khoảng 1
phần tư của con dao lúc mới làm
nhưng nó vẫn còn bén vô cùng.
Ông Giang nói ông nội của ông,
cha ông và ngay chính ông đều
dùng con dao này để làm thịt.
Nhìn con dao ai cũng biết là bén
vô cùng. Ai sơ ý trúng vô nó là
đứt tay ngay. Ông Giang nay đã
ngoài năm mươi, con trai ông là
Lập nay cũng tiếp tục nghề mổ
lợn. Mỗi ngày ông hạ thịt ít nhất
là hai ba con lợn để cho vợ ông
và chi. Lập (vợ của anh Lập) đi
bán. Ngoài ra cô Ðinh là con gái
ông cũng đem thịt lợn ra bán ở
những chợ gần nhà. Ông Giang
chọc tiết lợn rất tài, chỉ cần một
nhát dao là trúng ngay
huyệt, máu chảy ra òng ọc và
con lợn cũng mau chết, it’ rên la
hơn những con lợn bị mấy ông
đồ tể khác chọc tiết sai huyệt.
Anh Lập được cha truyền cho,
chọc tiết lợn cũng rất chính xác.
Từ ngày ông Giang năm mươi
lăm tuổi ông giao hẳn công việc
này cho vợ chồng anh Lập và cô
Ðinh. Hai người đàn bà con gái
này lấy tiết cũng tài tình không
thua gì ông Giang và anh Lập.
Lần đầu tiên phụ trách công việc
lấy tiết, cả chi. Lập và cô Ðinh đều
thấy rợn tay. Nhưng chỉ sau 1 lần
cả hai chị em đều thấy lấy tiết 1
con lợn sống còn dễ hơn mổ xẻ
1 con lợn đã làm lông. Điều lạ
lùng là cả hai người khi cầm tới
con dao gia truyền kề vào cổ con
lợn đều cảm thấy như có một
sức mạnh vô hình nào điều
khiển tay dao của mình thọc
huyết con lợn rất trúng huyệt.
Chi Lập nói với chồng: – Lạ lắm
anh à, không cầm tới con dao
chọc tiết thì thôi, cầm tới là em
chỉ muốn được “lấy tiết”. Cô Ðinh
cũng nói: -Em cũng vậy chị ạ!
Cầm tới con dao ấy, được chọc
tiết 1 vài con lợn là điều thích
thú. Không có lợn, giá có người
cho em “lấy tiết” em cũng lấy, em
tưởng tượng con người lúc ấy
cũng chỉ là một con lợn cho em
mổ thịt. Con dao như có thần.
Anh Lập nói: -Con dao này từ đơì
các cụ truyền lại tới nay đã có
hàng vạn con lợn bị nó lấy tiết,
làm lông rôì. -“Chắc là có thần”,
chị Lập nói, thần dao chắc ưa
máu lợn lắm ! Anh Lập hơi suy
nghĩ, anh nhớ lại câu chuyện
Nam Du Huê Quang. Huê Quang
có nhiệm vụ trừ yêu quái lúc đó
xuất hiện nhiều ở phương Nam,
trong số những yêu quái có một
con yêu do thanh long đao của
Quan Vân Trường biến thành.
Thanh Ðao vì đã chém nhiều đầu
giặc, thấm máu người biến
thành yêu và chỉ thích ăn thịt
người. Còn con dao chọc tiết lợn
nhà anh, đã trải qua mấy đời cha
truyền con nối với hàng vạn con
lợn bị nó chọc tiết làm lông mổ
thịt, máu lợn phải thấm vào nó,
nó cũng có thể thành yêu được
như thanh long đao của Quan
Vân Trường vậy. Nhưng nó chỉ
dùng để giết lợn nên nó chỉ
thèm máu lợn. Anh Lập nghĩ vậy
nhưng không dám nói ra, sợ vợ
và em gái anh không dám dùng
con dao và cũng không dám lấy
tiết thay anh nữa. Ngày tháng
qua đi, ông Giang qua đời. Chị
Lập thay thế cha trong gia đình
và nghề nghiệp. Gia đình anh
tiếp tục mỗi ngày hạ vài ba con
lợn để cho bà Giang, chi Lập và
cô Ðinh đem đi bán. Trong ba
người ai cũng có dao riêng, duy
có cô Ðinh là không có dao nên
cô dùng luôn con dao chọc tiết
để cắt thịt. Với con dao này thịt
của cô xẻ không bao giờ bị ế, có
lẽ thần dao phù hộ cho cô. Con
dao thật bén, cô Ðinh chặt
xương cứ bay bay. Nơi bán thịt
ai cũng khen cô là chọc tiết lợn
hay và pha xẻ lợn tài. Cô Ðinhh
có một ý trung nhân, anh Trần
cũng làm nghề đồ tể. Anh
thường tỏ ý phục tài người yêu
trong nghề lấy tiết. Anh thường
khen: – Em là con gái mà lấy tiết
lợn còn giỏi hơn anh. Cô Ðinh
cười nói: – Nghề cha, nghiệp mẹ
mà anh, không giỏi kiếm ăn làm
saỏ – Khi lấy tiết em có ghê tay
không? – Nhân sát vật, trời sinh
ra con lợn để cho mình chọc tiết
mổ thịt, sao lại ghê taỷ Vả lại nó
cũng quen đi. Bây giờ giá có
phải lấy tiết ngươì vì nghề
nghiệp em cũng phải làm. – Em
nói nghe phát sợ Trần cười, Ðinh
cũng cười theo. Dân làng vẫn
sống bình thường, ai làm nghề
nấy. Rồi, một hôm bỗng xảy ra
những chuyện lạ khiến cả làng
xôn xaọ Ðêm đó tại nhà một
người trong làng, nhà này có
nuôi lợn, nửa đêm bỗng nghe có
tiếng lợn kêu như bị chọc tiết.
Mọi người trong nhà chạy ra
chuồng lợn xem coi có chuyện gì
thì thấy con lợn tuy vẫn còn nằm
trong chuồng nhưng đã bị chọc
tiết. Máu còn đang phun ra ồng
ọc. Kẻ gian giết con lợn đã chạy
mất. Mọi người bàn tán xôn xao
và thắc mắc rằng tại sao ke gian
chỉ thọc tiết con lợn mà lại
không đem nó đi. Chuyện xảy ra
ở một nhà, rồi những đêm sau
chuyện này lại tái diễn ở những
gia đình khác có nuôi lợn.
Những ai trong làng có nuôi lợn
đều để ý đề phòng. Một đêm tại
xóm kia cạnh bờ sông, một nhà
nuôi lợn nghe tiếng lợn chạy
trong chuồng. Lập tức người
trong nhà cùng với ba bốn
người đàn ông lực lưỡng tay
dao, tay rựa chạy ùa ra phía
chuồng lợn. Con lợn vừa bị chọc
tiết xong, đang dãy dụa với
những tia máu đang phun ra.
Một người ở lại lấy thau hứng
tiết và đám người còn lại đốt
duốc đi lùng tên giết lợn. Bỗng
một bóng đen thoáng từ phía
chuồng lợn chạy ra phía hàng
rào và hướng về phía bờ sông.
Mọi người duổi theo, tới bờ
sông không thấy bóng đen đâu
nữa. Mẵn đèn đuốc, người ta soi
quanh sục sạo từng bụi rậm đến
gốc cây gần bờ sông. Bóng đen
không biết biến đâu mất, người
ta chỉ thấy một con dao chọc tiết
lợn nằm ngang trên bờ đê, mũi
dao còn dính đầy máu. Nhặt con
dao lên một người nói lớn: – Dao
chọc tiết còn đây kẻ gian chắc
chỉ quanh quẩn đâu đây không
xạ Họ tiếp tục vác đuốc soi tìm,
có người cho là ke gian bị đuổi
gấp quá nên phải vứt dao lặn
xuống sông. Cho nên là họ cho
người thay phiên nhau đứng
canh bên cạnh bờ sông, nhưng
suốt đêm tới sáng họ cũng
chẳng thấy ai dưới sông nhô
đầu lên. Mọi người ra về, mang
theo con dao chọc tiết đã nhặt
được cùng hội họp ở nhà gia
chủ đợi trời sáng hẳn mới đem
trình lý trưởng. Sau khi nhìn kỹ
con dao, một người trong xóm
vốn cũng làm nghề mổ lợn nói: –
Con dao này chuôi sắt, lưỡi toàn
thép, nhất định phải là con dao
của nhà ông Giang. Con dao này
sắc lắm, mấy đời cha ông ông
Giang cho tới ông vẫn chỉ có một
con dao này. Vợ chồng anh Lập
và cô Ðinh cũng dùng nó để lấy
tiết. Ai nấy đều cho là đúng
nhưng lại có ý kiến: – Chẳng lẽ kẻ
gian lại là anh Lập? Anh ta ngày
nào chẳng làm thịt hai ba con
lợn, hơi đâu di giết lợn của
người khác. Ngay sáng hôm đó,
với sự làm chứng của mấy người
hàng xóm, gia chủ tới trình lý
trưởng về mọi sự việc xảy ra
đêm trước và mang theo con
dao tang vật. Họ tới nơi quá
sớm, lý trưởng chưa thức dậy
nên họ phả i ngồi chờ nơi sân.
Lý trưởng thấy có người tới trình
mới dậy. Gia chủ thuật lại cho lý
trưởng nghe mọi sự việc đã xảy
ra. Lý trưởng hỏi tới con dao,
nhưng lạ lùng thay, con dao đã
biến đâu mất. Mấy người họ nhìn
nhau, người nọ ngờ người kia
dấu, nhưng ai dấu đi đâu và dấu
lúc nào. Dù mất con dao nhưng
vẫn có người làm chứng. Lý
trưởng ra lệnh cho Trương Tuần
dẫn tuần đinh tới khám xét nhà
anh Lập. Bọn họ kéo nhau tới
nhà anh Lập. Khi tới nơi họ thấy
vợ chồng anh vừa mới làm lông
mổ thịt xong ba con lợn, mọi
người đều ngạc nhiên. Vậy ra
bóng đen chạy trốn lúc đêm qua
không phải là anh Lập và cũng
không phải vợ anh hoặc cô Ðinh.
Cả ba người này đều hầu như
không biết gì đến những việc đã
xảy ra đêm trước. Vậy kẻ gian là
ai? Anh Lập lấy làm lạ, thấy
Trương Tuần dẫn tuần đinh tới
nhà mình, khi được Trương
Tuần cho biết lý do anh Lập mới
cười bảo: – Mỗi ngày nhà tôi làm
thịt ba con lợn. Cả xóm đều biết,
tôi còn đi giết lợn của nhà người
khác làm gì. Con dao chọc tiết
lợn của tôi nó vẫn đây, và sáng
nay tôi vẫn dùng nó để lấy tiết ba
con lợn. Vừa nói anh vừa chỉ vào
ba con lợn đã bị chọc tiết, cạo
lông và mổ bụng. Anh lại chìa
con dao ra và nói tiếp: – Con dao
chọc tiết của nhà tôi vẫn đây,
nếu các bác nhặt được nó ở bờ
sông thì sáng nay lấy dao đâu tôi
làm lợn. Trước sự việc đó,
Trương Tuần, gia chủ và cả
người làm chứng đều không thể
buộc tội anh Lập được. Hơn nữa,
bóng đen họ đuổi theo tới bờ
sông thì biến mất, tất nhiên
không phải anh Lập, vì cả gia
chủ và những người làm chứng
đều cho rằng kẻ gian giết lợn đã
nhảy xuống sông không thấy nổi
lên, chắc hắn đã bị chết đuối.
Trương Tuần và mọi người kéo
nhau ra về. Cô Ðinh bảo anh chị:
– Ngộ thật! Nhà mình từ ông cố,
ông sơ tới nay làm nghề mổ lợn,
giết lợn để bán mỗi ngày cũng
đã mệt, hơi đâu còn đến chuồng
lợn nhà người ta lấy tiết nữa Chị
Lập đồng ý với em chồng, còn
anh Lập không nói gì hết tiếp tục
làm nốt chỗ thịt lợn để còn đem
đi bán. Vừa làm anh vừa trầm
ngâm suy nghĩ sự việc hồi sớm
này đã xảy ra tại nhà anh trước
khi Trương Tuần đến. Nguyên
sáng sớm hôm ấy, cũng như mọi
ngày, vợ chồng anh và cô Ðinh
dậy từ lúc gà gáy để làm lợn. Khi
vợ anh tìm tới con dao chọc tiết
xưa nay vẫn cài trên vách trong
nhà bếp, chị ta không thấy nó.
Chi hỏi chồng có cất đâu không,
anh Lập trả lời: anh cất dao làm
gì? Chị lại hỏi cô Ðinh chiều hôm
trước khi đi làm về đã cài dao
vào chỗ cũ chưa, cô Ðinh cho
biết là cô đã cài cẩn thận vào đó
sau khi lau rửa như thường
ngày. Ba người đều tìm nhưng
họ tìm hoài cũng không thấy.
Brời sáng dần anh Lập định lấy
con dao bán thịt cua vợ để chọc
tiết ba con lợn, bỗng anh nhìn lại
trên chỗ cái nẹp cài dao thìcon
dao vẫn cài nguyên ở đó. Anh
mắng vợ và em đã quắng mắt.
Con dao vẫn nằm nguyên đó mà
tìm không ra, tuy chính anh cũng
đã không tìm thấy. Búc đó trời
đã sáng rõ, anh phai vội vàng
cùng vợ và em vừa dùng con
dao gia truyền vừa dùng hai con
dao khác, và ba người cùng lấy
tiết, mỗi người một con dao, để
làm cho kịp có hàng bán. Vừa lúc
ba người làm xong ba con lợn
thì Trương Tuần dẫn mọi người
tới. Anh Lập tự nghĩ có lẽ vì trời
chưa sáng rõ nên cả ba người
không trông thấy con dao,
nhưng anh vẫn cho đây là một
sự lạ, trước giờ chưa từng xảy
ra. Phải chăng con dao đã thành
tinh đi giết lợn của ngươì, rồi bị
săn đuổi phải biến nguyên hình
ở bờ sông? Và khi ở sân nhà Lý
Trưởng thừa lúc mọi người
không để ý nó biến mất và trở về
nằm nguyên trong nhà bếp. Anh
nghĩ vậy nhưng không nói cho
vợ và em nghe. Ngày hôm đó
qua đi….và từ đó trong làng cứ
cách vài ba đêm lại có nhà bị kẻ
gian vào chọc tiết lợn ở trong
chuồng. Cả làng Tân Hiệp bàn tán
sôi nổi, Lý Trưởng ra lệnh cho
Trương Tuần phai tăng cường
canh giờ cẩn mật để cố bắt kẻ
gian. Một buổi chiều, anh Lập
cầm con dao nhìn mũi dao nhọn
hoắc lại rất sắc, anh lẩm bẩm: –
Dao, có phải mày giết lợn không?
Nếu là mày thì mày làm phiền
cho nhà tao lắm… Một hôm, vào
buổi chiều, trong lúc ba người
đàn bà đi bán thịt chưa về, anh
sửa soạn đồ đạc chuẩn bị đi bắt
mấy con lợn đã đặt mua tại một
nhà trong làng để sáng hôm sau
làm thịt, bỗng có khách. Khách là
một đạo sĩ lạ. Đưa khách vào
nhà, sau khi mời trầu nước anh
chưa kịp hỏi khách đến có việc
gì thìkhách đã nói trước: – Bần
đạo tu ở núi Bách Kha, nhân đi
qua đây thấy khu xóm này có yẻ
khí bao trùm. Ði sâu vào trong
xóm bần đạo thấy yẻ khí dầy đặc
ở phía này, và nhiều hơn cả là
nhà thí chủ. Có yêu khí tất có yêu
quái ẩn náu. Bần đạo muốn vì
dân làng, nhất là vì thiếu chủ trừ
con yêu này để nó không quấy
rối và báo hại mọi người. Vậy xin
phép thí chủ cho bần đạo đi
khắp mọi nơi trong nhà coi yêu
quái ẩn nấp ở đâu, bần đạo sẽ
dùng bùa trừ khử. Lời đạo sĩ
khiến anh Lập giật mình. Anh
nghĩ ngay tới con dao chọc tiết
gia truyền. Anh nói: – Xin cán ơn
thầy, thầy đã có lòng muốn trừ
yêu quái cứu dân, thật là may
mắn cho làng chúng tôi lắm. Xin
mời thầy xơi trà dùng nước,
nghỉ ngơi một lát rồi tôi sẽ dẫn
thày đi khắp nhà. Khi hai người
đang ngồi nói chuyên thì cô
Ðinh đã về, và như thường lệ cô
gài con dao chọc tiết vào cái nẹp
trong nhà bếp. Anh Lập mời đạo
sĩ đi thăm khắp nhà, và bỗng
ông dừng lại chỗ con dao, khịt
khịt mũi mấy cái như đánh được
mùi gì khác lạ Ông đưa mắt nhìn
quanh rồi nói: – Yêu quái ẩn nấp
nơi dây. Anh Lập nói: – Ðây là nơi
thường ngày nhà tôi mổ lợn nên
thầy ngửi thấy mùi máu lợn khô
hơi tanh tanh đó. Ðạo sĩ không
nói gì đi thẳng tới cái nẹp nơi cài
mấy con dao bán thịt. Ông rút
ngay con dao gia truyền của nhà
anh ra nhìn ngắm rất kỹ và ông
hỏi: – Con dao này vẫn dùng để
chọc tiết lợn? Anh Lập gật đầu,
ông không nói gì thêm cùng anh
Lập trở lại nhà nơi tiếp khách.
Tới đây ông bả o anh Lập: – Con
dao chọc tiết của thí chủ đã
thành tinh, không nên dùng nữa.
Con dao này được truyền từ ông
tổ chúng tôi tới nay đã được sáu
đời, chúng tôi không thấy gì
khác. Bề ngoài không thấy gì
khác nhưng nó đã là yêu tinh, thí
chủ nên bỏ đi. Nếu thí chủ bằng
lòng bần đạo sẽ yểm bùa nó rồi
thí chủ đem vứt nó xuố ng sông
hoặc chôn sâu dưới dất, ngăn
không cho nó giở phép yêu ra
được. – Con dao này là của gia
truyền từ cụ tổ, chúng tôi không
dám vứt nó đi, e có tội với tổ
tiên. Ðạo sĩ có vẻ suy nghĩ 1 chút
rồi nói: – Nếu thí chủ khôn
12>>
Tags: , CON, DAO, BỊ, MA, ÁM,
Đánh giá (like - dislike)
vote
/ - phiếu
up Cùng Chuyên Mục :
Liên Kết
up Thống kê
Chia Sẻ:Facebook Google
© Design by Ng Đình Chung
Copyright © 2013 Khugiaitri.Org
xtgem

C-
STAT
C-STAT
DUA TOP WAP VIET
U-
ON
Không click ở bên dưới kẻo mất tiền oan tới 15000vnd
v
v
free auto backlink, tao backlink, tao backlink chat luong cao mien phi PageRank for onelove94.xtgem.comfree auto backlink, tao backlink, tao backlink chat luong cao mien phi bedava - Free Backlink  - www.v8link.com
Linkon Bedava - Free Backlink Florists Linkshttp://tuhieuminh.blogspot.com/&http://vinabacklink.blogspot.com/” border= DMCA.com Protection Status