Sau hôm đó, Vân vui tươi như
một cô gái trẻ. Mà thật sự là cô
còn rất trẻ, sau những thăng
trầm đã trải qua giờ cô đã tự tin
hơn, năng động hơn rất nhiều.
Vân trở lại là cô học trò ương
bướng mà Duy đã quen 8 năm
trước. Điều ấy dẫn dắt cảm xúc
của Duy, đưa Duy vào những
cung bậc tình cảm khác nhau.
Đôi khi anh thấy mình đã trở
thành một con người khác, vui
tươi hơn và yêu đời hơn hẳn.
Anh sợ cảm giác phải cách xa cô,
và anh sợ… mất cô.
Anh như sống lại chỉ với một
ngày đó
Đúng ngày hẹn: 13/03, Vân và
anh đang trên đường đi đến
biển. Chẳng hiểu sao Vân lại
muốn một ngày làm vợ của mình
ở biển. Duy cũng hồi hộp không
kém cô khi bắt đầu một kế hoạch
mà nghĩ cho cùng thì thật là”điên
rồ”. Nhưng giữa họ đang là
những người yêu nhau, khi đã
yêu thì có chăng một chút”mù
quáng”cũng là điều không đáng
trách.
Thật bất ngờ, Thái Vân đã chọn
một ngôi nhà gần biển, ngôi nhà
thuê được từ một người bạn của
cô giới thiệu. Chủ nhà là một
doanh nhân thường xuyên công
tác nước ngoài, phải thuê người
trông nom nhà cửa. Và hôm nay,
hai người sẽ là một cặp”vợ
chồng”chính thức trong ngôi
nhà nhỏ này.
Ngôi nhà thật sự ấm cúng với
màu gạch cổ kính, tường có giàn
hoa tigon bao phủ, bên trong rải
sỏi trắng, nội thất trong nhà toàn
bằng gỗ với gam màu tối sáng
rất trang nhã. Trước khi đến đây,
Vân đã kêu Duy dừng ở chợ để
mua hoa, trái cây và đồ ăn cho cả
ngày. Vừa đặt chân vào nhà, cô
đã trở thành bà nội trợ đảm
đang, xắn tay áo lên để vào bếp.
- Để anh phụ em nhé. Duy gợi ý
phụ giúp.
- Dạ. Vậy anh giúp em nhặt rau
đi.
- Em định cho anh ăn món gì
đây?
- Canh chua, cá kho tộ. Buổi chiều
thì có cá trê chiên, nước mắm me
xả và rau luộc. Khuyến mãi thêm
cho anh tô canh bí đỏ giò heo.
Được không anh?
- Vậy thì quá tuyệt rồi. Bà xã là số
1.
Chẳng hiểu tai sao Duy lại buột
miệng nói ra câu đó. Có lẽ trong
tận trái tim anh vẫn khát khao
một mái ấm gia đình, và hẳn
nhiên trong gia đình ấy từ lâu đã
có bóng dáng của Thái Vân. Anh
quay sang Vân, mắt cô lại ngân
ngấn nước. Duy bước đến gần
ôm cô vào lòng, xiết nhẹ, giọng
anh cũng nghẹn ngào.
- Dường như anh đã từng mơ
một giấc mơ đẹp thế này.
- Em cảm ơn anh đã xuất hiện
trong cuộc đời em, và đã cho em
điều ân huệ cuối cùng này.
- Đừng nói vậy em. Anh yêu em.
Duy đặt lên môi Vân một nụ hôn
ngọt ngào.
Sau bữa cơm vui vẻ. Cả hai cùng
nhau đi dạo biển. Vân nhẹ nhàng
nói:
- Em biết anh không thích em
mặc đầm nhưng chỉ duy lần này
em mặc đầm thôi anh nhé.
- Anh đâu có cấm cản em, nếu là
đầm đẹp và lịch sự anh vẫn chấp
nhận mà.
Thái Vân bước lên phòng rồi trở
xuống với chiếc đầm màu hồng
nhạt, hồng như hoa tigon ngoài
kia, nhấn ngang eo bằng một
chiết nơ xinh, Vân làm trái tim
Duy lỗi nhịp. Anh nhìn chằm
chằm lấy cô. Vân cũng đỏ mặt
thẹn thùng với ánh mắt của Duy.
Cô giật mạnh tay áo của Duy rồi
cả hai sóng bước ra ngoài.
Nắng cuối xuân không quá nóng
bức, lại có gió biển thổi vào nên
không khí cũng rất dễ chịu. Cả
hai lang thang trên cát, nô đùa
với những con sóng xô vào bờ.
Trên gương mặt của Duy và Vân
là niềm hạnh phúc vô bờ bến, bất
giác họ không còn muốn thời
gian trôi qua. Trong lòng ai cũng
mong sao thời gian dừng lại ở
khoảnh khắc này, khi họ có nhau
tay trong tay đi qua những con
sóng”cuộc đời”.
Đi được một chút, Vân than mệt
nên cả hai quay về, Duy thấy sắc
mặt nhợt nhạt của Vân bỗng anh
thấy lo lắng vô cùng... [br/">
Còn nữa