sĩ Tân hắng giọng:- Bà Nga ở đó
từ khi căn nhà mới xây. Chính vợ
chồng bà đã xây căn nhà đó.
Chồng bà là một ngân hàng gia
giầu có tên là Ân. Khi đó thế giới
nằm trong tay họ cho tới khi
đứa con gái duy nhất lên ba của
họ chết vào một mùa thu. Tôi
biết việc này do ba tôi kể lại. Ba
tôi cũng là bác sĩ nhưng đã
không cứu được cô gái bị chứng
bạch hầu, và chính ba tôi đã
chứng kiến cảnh cơ nghiệp cha
mẹ cô sụp đổ vì cái chết của
cô.Rồi một hôm ông chồng bỏ đi
đâu không ai biết. Bà vợ ở lại
một mình sống đời ẩn dật.Tại
thành phố này, thỉnh thoảng lại
có những bé gái mất tích và
thường vào mùa thu, như cô bé
mà mình vừa thấy chẳng
hạn.Bây giờ nghĩ lại, tôi cho có lẽ
bà Nga về già lên cơn điên, tìm
kiếm những bé gái thế vào chỗ
con bà. Bà bắt cóc chúng nhưng
không để chúng sống sót. Bà
giết chúng nhưng tin rằng
chúng vẫn sống, và là con bà.Có
điều không biết bà ta giấu
những xác chết đó ở đâu! Chắc
chắn khi những xác chết rữa
nát, bà ta phải tìm cách chôn
giấu. Tôi nghĩ rằng lần cuối cùng
có lẽ bà chợt tỉnh, hiểu rõ những
việc làm của bà nên đã treo cổ
tự tử.Tôi ngồi yên suy nghĩ. Có
nhiều việc phải làm bây giờ. Tôi
chưa cho gọi xe hồng thập tự vì
còn muốn nghiên cứu kỹ lưỡng
trước khi phạm trường bị khuấy
động và có thể những chứng cớ
quan trọng bị tiêu huỷ. Nhưng
tôi biết tôi không thể ngồi yên
được lâu hơn. Ít nhất tôi cũng
phải thông báo cho cha mẹ bé
gái bất hạnh.Tôi vừa toan đưa
tay thì điện thoại reo vang. Tôi
giở điện thoại lên nghe và nhận
thấy ngay là chúng tôi đã hoàn
toàn lầm lẫn. Tôi biết việc gì đã
xẩy ra. Đặt vội điện thoại xuống,
tôi đứng bật dậy nhìn bác sĩ
Tân:- Không phải bà Nga làm
công việc bắt cóc mà chính là
ông chồng.Tân giật mình:- Ông
nói sao?Hoài há hốc miệng nhìn
tôi. Tôi vừa đi như chạy ra cửa
vừa nói:- Chính là ông chồng.Tân
chạy theo:- Nhưng ông ta đã bỏ
đi từ mấy chục năm nay rồi.-
Ông ta không đi đâu hết. Ông ta
vẫn ở trong nhà.Cả hai chạy theo
tôi ra xe. Hoài nói:- Nhưng mình
đã lục soát mà đâu có thấy ông
ta.- Ông ta ở trong nhà. Mình
ngu quá nên không thấy đó
thôi.Tôi phóng xe ra khỏi ty. Bác
sĩ Tân vẫn thắc mắc:- Tôi không
hiểu.Tôi không muốn nói gì nữa
mà chỉ hụ còi phóng như bay.
Tới nơi, tôi thắng lại thật gấp,
nhảy vội xuống, lao vào nhà, la
lớn:- Ông Ân, tôi biết ông đang ở
trong này. Bước ra, bước ra,
đừng để tôi phải mất thì giờ.Căn
nhà vẫn lặng lẽ trong khi tôi rọi
đèn và phóng mình vào phòng
khách, miệng la lớn:- Ông Ân,
nếu ông đụng chạm đến đứa
nhỏ, tôi sẽ thẳng tay trừng trị
ông.Tôi vừa la vừa vội vã xô đổ
những chồng giấy và quay lại
thúc hối Tân và Hoài:- Phụ tôi
một tay. Lẹ đi, lẹ đi.Cuối cùng
chúng tôi tìm thấy ông ta trong
phòng nhạc, hay nói đúng hơn,
một căn phòng trong một căn
phòng với những bức tường
giấy. Ông ta ở trong đó, và tuy
đã trên tám mươi, trông ông vẫn
có vẻ khỏe mạnh khác
thường.Ông trừng mắt nhìn tôi.
Tôi chụp áo ông ta và hất ông
sang một bên. Và tôi nhìn thấy
một cô gái nhỏ trong y phục của
thập niên 30, bị trói và bị bịt
miệng, đôi mắt đầy vẻ hãi
hùng.Các bạn thấy không, chính
ông Ân là kẻ chuyên bắt cóc trẻ
con từ mấy chục năm qua. Ông
ta không hề bỏ đi đâu hết. Ông
ta chỉ bị mất trí. Bà Nga phải
giấu ông và giấu cả những vụ
bắt cóc để bảo vệ ông. Tuy nhiên
mỗi lần ông hạ sát một đứa bé,
sự trung thành của bà dành cho
ông lại suy giảm. Tới một lúc
không còn chịu đựng được nữa,
cách giải quyết duy nhất của bà
là tự huỷ.Tôi đoán rằng ông Ân
ở đó vì cú điện thoại mà tôi
nhận được báo cho tôi biết lại
thêm một bé gái mất tích. Tôi
nghĩ ngay rằng nếu bà Nga
không làm việc đó thì còn ai
khác hơn nếu không phải chồng
bà?Câu chuyện tôi kể lại cho quí
vị nghe xẩy ra cũng đã lâu rồi,
lâu lắm rồi, và bé gái đó bây giờ
đã trưởng thành và tóc đã
bạc.Tôi biết chắc điều đó vì đứa
bé đó chính là con gái tôi, và
thỉnh thoảng con tôi hình như
cũng nhận ra tôi mỗi khi tôi tới
thăm nó vào dịp cuối tuần.