XtGem Forum catalog
• Không click ở bên trên kẻo mất tiền oan tới 15000vnd
• Ai chơi facebook thì vào đây kết bạn cùng mình nhé! Click Tại Đây
Wap Tai Game Cho Dien Thoai , Wap Doc Truyen Ma , Truyen Teen...
TRANG CHỦANDROIDGAME HOT
down Game Hot
TẢI UCWEP MIỄN PHÍ TẠI ĐÂY GIÚP LOAD NHANH VÀ TIẾT KIỆM HƠN
TẢI HÀNG NGÀN GAME HÓT TẠI ĐÂY
down > >
down VÁN CỜ MA QUỶ
avatar
Anh Chung (Admin) [ON]
#1
#1 Chuyên Mục:
Đang xem: 1Lượt xem :
[CHÚ Ý]Khi Tải Trang Bị Lỗi Hãy DùngTrình Duyệt máy Để tránh 1 số lỗi khi xem
Trên đường từ thác Prenn đến
thị xã Đà Lạt có ngôi biệt thự cổ
xây trên một ngọn đồi thấp, đã
bỏ hoang từ nhiều năm.
Người ta đồn rằng trong ngôi
biệt thự đó có hồn ma thường
hiện về phá phách nên chủ nhân
buộc phải khóa kín cửa, bỏ vào
thị xã Đà Lạt cách đó khoảng 3
cây số, mua ngôi nhà khác ở.
Sau năm 1975, ngôi biệt thự vẫn
nằm chênh vênh giữa cảnh thiên
nhiên kỳ tuyệt với đồi thông reo
vi vút quanh năm, bên thung
lũng giăng kín sương mù vào
mỗi buổi bình minh, khiến người
ta có cảm giác như kiến trúc cổ
kính đó được xây lơ lửng giữa
tầng mây.
Một chỗ ở lý tưởng như vậy, lại
bỏ hoang nhiều năm, thì cái lý do
“có ma” quả thật dễ làm người ta
tin đó là sự thật. Nhưng dù có ma
hay không, ngôi biệt thự vẫn
nguyên vẹn hiện diện bên con
đường ngoằn ngoèo, kích thích
óc tò mò của du khách trên
đường từ Sàigòn ra Đà Lạt nghỉ
mát vào mỗi dịp hè.
Từ xứ Đà-Lạt sương mù, nó trở
thành câu chuyện làm quà hấp
dẫn cho du khách đem về kể lại
với thân nhân, bè bạn sau một
chuyến đi xa. Một trong những
huyền thoại về ngôi biệt thự đó,
tôi được nghe qua lời kể của
người bạn thân là anh Trần Duy
Vũ, một người thích tìm hiểu về
thế giới tâm linh.
Trong một chuyến đi nghỉ mát tại
Đà-Lạt, khi xe chạy ngang ngôi
biệt thự lẻ loi, kỳ bí đó, bác tài xế
xe đò như một hướng dẫn viên
ngành du lịch, đã giới thiệu với
hành khách về những hiện
tượng ma quái xảy ra trong ngôi
biệt thự bỏ hoang. Câu chuyện
khá hấp dẫn, nên khi xe vừa tới
bến, Vũ đã bám sát bác tài xế,
mời vào quán cà phê Thủy Tạ
bên Hồ Xuân Hương và khẩn
khoản nhờ bác kể lại chi tiết từ
đầu câu chuyện.
- Ông thích nghe chuyện về ngôi
biệt thự đó lắm hả?
Bác tài xế nhìn Vũ, đoạn nói tiếp:
- Ông có tin rằng cách đây hơn
20 năm, chính tôi đã cùng một
người bạn thân sống trong ngôi
biệt thự đó không?
Vũ hỏi:
- Bác hoặc người bạn là chủ
nhân của ngôi biệt thự đó hả?
Bác tài xế lắc đầu:
- Không! Cả hai chúng tôi không
ai là chủ nhân cả. Đúng hơn,
người chủ của ngôi biệt thự là
bạn cố tri của cụ thân sinh ra
Ngạc, tên người bạn tôi. Khi thấy
ngôi biệt thự tuyệt đẹp đó bị bỏ
hoang khá lâu, Ngạc đã đến nài
nỉ ông Thanh, người chủ ngôi
biệt thự, cho anh ta và tôi đến ở.
Dù Ngạc biết lý do ông Thanh
phải rời bỏ nơi đó vì những hiện
tượng ma quái đã liên tục xảy ra
từ ngày gia đình ông Thanh, gồm
hai vợ chồng và cô con gái tên
Đoan Trang, dọn về ở sau khi
sang lại của một người bạn Hoa
kiều. Can ngăn mãi không được,
ông Thanh trao chìa khóa cho
Ngạc và chỉ hai ngày sau, chúng
tôi mỗi người một va-ly quần áo,
đến sống tại ngôi biệt thự…
Kế đến đây, bác tài im lặng, đôi
mắt bác mỗi lúc một trở nên xa
xăm. Khói thuốc bay lơ lửng.
Tiếng kèn saxo từ dĩa hát kéo dài
những âm vang xa tít tắp. Rồi
dường như từ một cõi mênh
mang vĩnh cửu, bao nhiêu hình
ảnh của quá khứ, cựa mình trổi
dậy trong tiềm thức bác.
- … Dọn về ngôi biệt thự cả tuần
lễ, tôi và Ngạc không thấy có hiện
tượng gì khác lạ. Chúng tôi bắt
đầu nghi ngờ về những chuyện
ma quỷ vẫn thường hiện hình
trong ngôi biệt thự này, như lời
kể của ông Thanh. Có lẽ ông bị
một ám ảnh nào từ quá khứ và
nỗi ám ảnh đó được kích thích
thêm do cảnh trí tĩnh mịch của
môi trường chung quanh khiến
phát sinh ra ảo giác cũng không
chừng.
Ngoàinhững giờ học ở trường
Chính trị Kinh doanh, tôi và Ngạc
say mê chăm chút vườn hoa đầy
màu sắc, cạo rửa sạch lớp rêu
xanh phủ trên những phiến đá
lót thoai thoải từ sân trước của
ngôi biệt thự xuống con đường
đất đỏ tẻ ra mặt lộ.
Thế là chỉ trong một thời gian
ngắn, chúng tôi đã lột bỏ lớp vải
liệm thời gian phủ kín ngôi biệt
thự và thay vào đó bằng lớp áo
màu muôn sắc của các loài hoa.
Ngôi biệt thự trở thành địa điểm
họp mặt picnic lý tưởng của bạn
bè chúng tôi vào những ngày
Chúa nhật. Sinh khí của tuổi trẻ
đã phá vỡ bức màn hoang tịch
nơi đây. Chút dè dặt ban đầu khi
hai chúng tôi đặt chân đến ngôi
biệt thự bỏ hoang đã hoàn toàn
tan biến. Trái lại, cả Ngạc lẫn tôi
đều nôn nao muốn được “diện
kiến” con ma nào đó, nếu quả
thật có, một lần cho biết.
Những đêm khó ngủ vì uống quá
nhiều cà phê, tôi và Ngạc hết học
bài, đọc sách lại bày bàn cờ
tướng ra đánh với nhau. Ngạc rất
say mê trò giải trí này. Hắn bỏ
công ra các nhà sách mua những
cuốn sách cờ thế của nhiều kỳ
thủ nổi danh về nghiên cứu.
Nhưng mỗi lần đấu với tôi, Ngạc
vẫn bị thua một cách khít khao
làm hắn trở nên cay cú. Hắn cứ
bắt tôi đấu tiếp hết bàn này tới
bàn khác, dù đêm đã khuya.
Ngạc nói:
- Ông chỉ giỏi cặp Ngựa. Tìm cách
triệt được cặp Ngựa của ông là
tôi thủ thắng như chơi.
Tôi cười:
- Đồng ý! Nhưng đâu dễ gì! Bằng
mọi giá tôi phải bảo vệ cặp Ngựa
vàng của tôi chứ!
Tôi đi một nước Ngựa, chuẩn bị
chiếu “Tiền Mã, Hậu Pháo”. Nước
đi của tôi làm Ngạc bối rối. Hắn
khum khum bàn tay trên con Xe
nghĩ ngợi, đôi mắt hắn chăm chú
đến thất thần.
Tiếng củi nổ lách tách trong lò
sưởi. Tôi quấn chặt chiếc khăn
phu-la quanh cổ, nhưng vẫn
rùng mình vì cái lạnh như từ
xương tủy lạnh ra. Bên ngoài
hình như trời nổi cơn dông. Qua
khung cửa đóng kín, tôi vẫn
nghe rõ tiếng reo của ngàn
thông mỗi lúc một lớn dần thành
tiếng hú rờn rợn trong đêm
hoang tịch.
Ngạc vẫn để bàn tay lơ lửng trên
quân cờ. Hắn bất động như một
pho tượng. Tôi giục:
- Đi đi chứ bạn! Nghĩ mãi, buồn
ngủ thấy mồ!
Ngạc vẫn im lặng dán mắt vào
những quân cờ. Bên ngoài gió
vẫn thổi mạnh. Tiếng những trái
thông khô rơi rụng trên mái
ngói, tiếp theo là những làn mưa
quất mạnh vào khung cửa kính.
- Mưa lớn quá!
Tôi buột miệng nói và tiến lại
phía cửa sổ nhìn xuống thung
lũng tối đen bên sườn đồi. Thỉnh
thoảng một ánh chớp loé lên soi
rõ làn mưa trắng xóa phủ trên
những ngọn thông đen sẫm,
nghiêng ngả lắc lư trong tiếng
gió hú vang từ những ngọn đồi
cao tràn xuống thung lũng.
- Quốc!
Nghe tiếng Ngạc gọi, tôi quay
phắt lại nhưng chưa kịp lên
tiếng. Ngạc đã xua tay ra dấu cho
tôi im lặng, nghe ngóng.
Ngạc rời bàn cờ nhẹ nhàng đến
sát bên tôi, thầm thì:
- Ông có nghe gì không? Hình
như có tiếng gõ cửa.
- Vô lý! Giờ này ít nhất cũng 1 giờ
đêm rồi, còn ai đi ngang khoảng
đường này nữa!
Trả lời cho nhận xét của tôi là
tiếng gõ cửa mỗi lúc một rõ hơn,
thôi thúc hơn. Hai chúng tôi nhìn
nhau ngầm hỏi ý kiến. Sau cùng
Ngạc nói:
- Dù sao mình vẫn phải ra mở
cửa. Mưa gió thế này, biết đâu có
kẻ lỡ đường…
- Nhưng kẻ nào lại tự tiện trèo
qua cổng ngoài để vào tận trong
này gõ cửa?
Ngạc nói:
- Dây chuông cổng nhà mình đã
hư rồi, bắt buộc họ phải làm thế
nếu không muốn chết cóng dưới
cơn mưa bão ở khoảng đèo chỉ
có mỗi một ngôi biệt thự này.
Rồi một cách dứt khoát, Ngạc
bước nhanh ra phía ngoài. Tôi vớ
vội chiếc đèn pin bám sát theo
Ngạc đề phòng bất trắc.
Ngạc vừa mở chốt gài, xoay nhẹ
nắm đấm cửa, một luồng gió
lạnh buốt mang theo bụi mưa
thốc mạnh vào, làm cả hai chúng
tôi phải bước thụt lùi mất bước,
suýt ngã.
Liền đó một bóng người quần áo
trắng toát, ướt sũng loạng
choạng bước vào. Tôi và Ngạc
nhanh nhẹn kề vai rán sức khép
chặt cánh cửa trước sức gió mỗi
lúc một hung bạo.
Rồi không ai bảo ai, chúng tôi
cùng lượt xoay lại nhìn người
khách bất đắc dĩ. Nếu không kịp
tự chủ, cả hai chúng tôi đã bật la
lên vì kinh ngạc.
Trước mắt chúng tôi là một thiếu
nữ tuyệt đẹp, bộ quần áo mỏng
ướt sũng nước dán sát thân hình
càng làm nổi rõ những đường
cong tuyệt mỹ. Nàng đưa tay bóp
nhẹ những lọn tóc đen nhánh,
bết nước phủ trước ngực và im
lặng nhìn chúng tôi. Thú thật
trong đời tôi đã từng tiếp xúc với
nhiều người con gái nổi tiếng
hoa khôi, nhưng chưa hề thấy
người nào có đôi mắt đẹp như
cô gái này. Đôi mắt, tôi phải diễn
tả như thế nào đây? Nó vừa thăm
thẳm diệu vợi, vừa quyến rũ mê
hoặc, làm tê liệt người đối diện.
Tôi không hiểu đây có phải là đôi
mắt mà các nhà văn vẫn thường
ca tụng là “đôi mắt liêu trai” hay
không!
Tôi và có lẽ cả Ngạc, đều bị thôi
miên bay mất cả hồn vía trước
ánh mắt… liêu trai của người con
gái. Chúng tôi quên hẳn là cô gái
đang lạnh run trong tình trạng
gần như lõa lồ.
Ngạc không giấu được vẻ bối rối,
lên tiếng trước:
- Xin lỗi! Mời cô vào trong này.
Cô gái nhẹ gật đầu, lặng lẽ đi
theo. Ngạc quay lại ra hiệu cho
tôi lấy khăn tắm, bộ quần áo ngủ
và chiếc áo choàng của Ngạc vì
vóc dáng hắn nhỏ nhắn hơn tôi
nhiều.
Ngạc đưa cho cô gái:
- Xin lỗi, nhà không có phụ nữ, cô
thay tạm bộ quần áo này kẻo
cảm lạnh.
Trong lúc cô gái vào phòng tắm
thay quần áo, Ngạc và tôi trở lại
phòng khách. Chúng tôi loay
hoay pha trà và thêm củi vào lò
sưởi.
Tôi nói với Ngạc:
- Đúng là một tuyệt thế giai nhân
từ… trời rơi xuống, biến chúng ta
thành hai chàng Lưu Nguyễn.
Nhưng cô gái này có vẻ kỳ bí
quá! Từ lúc bước vào đây, cô ta
chưa nói một lời. À, mà sao bên
ngoài lạnh như cắt da xẻ thịt, mà
cô nàng chỉ mặc trên người có
mỗi bộ quần áo mỏng manh. Hay
là…
Tôi bỏ dở câu nói, nhưng Ngạc
vẫn hiểu ý. Hắn nhìn tôi, tia mắt
sáng long lanh:
- Nếu cô nàng là ma, tôi vẫn sẵn
sàng yêu nàng.
- Cậu không sợ à?
- Có gì mà sợ? Đọc “Liêu trai chí
dị” của Bồ Tùng Linh, tôi vẫn mơ
ước có ngày được gặp những
người đẹp yêu ma như các nhân
vật trong truyện. Đối với tôi, sắc
đẹp trên hết, dù sắc đẹp đó
thuộc về người hay về ma.
Tôi đùa:
- Các nhân vật trong truyện của
Bồ Tùng Linh, vừa gặp nhau
là…”bèn giao hoan”, bạn có
giống như vậy không?
Ngạc trách:
- Ông không nên đùa như vậy!
Tôi nhận xét cô gái này có vẻ học
thức và ít nhất cũng xuất thân từ
một gia đình danh giá. Cứ nhìn
cử chỉ, dáng đi của cô ta, tất cả
đều toát ra một phong cách sang
cả, quý phái, mặc dù cô ta đang
trong tình trạng ướt như chuột
lột.
- Ngạc ơi, ông bạn bị tiếng sét ái
tình rồi đấy!
Nói xong tôi cười phá lên.
Bên ngoài cơn dông vẫn lồng lộn
gào rú với ngọn gió mãnh liệt
lướt qua từng chập, ném những
cành cây khô rào rào trên mái
ngói và khung cửa sổ. Qua ánh
chớp, rừng thông bên sườn đồi
biến thành những bóng đen ma
quái, nghiêng ngả chập chờn
trong bản luân vũ ma quỷ kéo
dài như bất tận.
Khoảng 15 phút sau, cô gái từ
nhà tắm bước ra trong bộ quần
áo ngủ màu hột gà và chiếc áo
ấm của Ngạc choàng hờ trên vai.
Rất tự nhiên, cô gái ngồi xuống
ghế salon và đưa bàn tay búp
măng trắng muốt đỡ tách trà
nóng Ngạc rót mời.
- Cám ơn, tôi phiền hai anh nhiều
quá!
Giọng nói êm êm chẳng khác gì
tiếng hót thánh thót của loài
chim quý, có sức thu hút không
kém gì đôi mắt đầy quyến rũ của
nàng.
Tôi và Ngạc lúc này ở trong trạng
thái say say, chập chờn giữa ảo
giác và thực tại. Cá nhân tôi mặc
dù bình thường rất ngổ ngáo
trước đám bạn gái, nhưng không
hiểu sao, cũng như Ngạc, tôi bất
ngờ cảm thấy bối rối trước cô
gái, chẳng khác nào con chuột
nhắt bị thôi miên co rúm lại
trước ánh mắt của con linh miêu.
Còn người con gái lạ, khác hẳn
thái độ e dè, kín đáo ban đầu,
nàng hoàn toàn chủ động và
hoạt bát trước chúng tôi.
- Rất tiếc cho đến bây giờ tôi vẫn
chưa được hân hạnh biết quý
danh của hai vị ân nhân.
Tôi ngượng ngùng nói:
- Chúng tôi không dám nhận hai
tiếng “ân nhân” đâu. Giúp đỡ
người lỡ đường chỉ là điều nhỏ
nhặt. Cô cứ gọi tôi là Quốc, còn
anh bạn đây là Ngạc. Chúng tôi
cùng đang theo học tại trường
đại học Chính trị Kinh doanh.
- Còn tôi là Mỹ Linh, sinh viên năm
thứ hai đại học Văn khoa Sàigòn,
phân khoa Triết.
Nói xong Mỹ Linh nhìn nhanh
một lượt phòng khách, giọng
nàng trở nên mơ màng:
- Cách đây lâu lắm, tôi đã từng
sống những tháng hè trong ngôi
biệt thự này…
Tôi và Ngạc sửng sốt chồm
người về phía trước nhìn nhau
thật nhanh, rồi tiếp tục dán chặt
ánh mắt vào Mỹ Linh. Nàng nói
tiếp:
- Lúc đó, tôi còn nhỏ, chừng 9, 10
tuổi gì đó. Tôi được cha mẹ gửi
lên đây nghỉ mát với gia đình
ông Hàng Vây Chi là bạn thân của
ba tôi. Ông Hàng Vây Chi là một
nhà kinh doanh nổi tiếng trong
giới Hoa Kiều ở Chợ Lớn. Ông có
người con gái tên là Hàng Tố Hoa
rất xinh đẹp. Tôi và chị Hoa thân
nhau chẳng khác gì chị em ruột
thịt. Chị vừa học giỏi vừa nhan
sắc, nổi tiếng một vùng. Vậy mà,
hồng nhan bạc mệnh, bất ngờ
trong một chuyến nghỉ mát, chị
Tố Hoa đã thắt cổ chết mà không
ai biết lý do. Sau đó ngôi biệt thự
này được bán rẻ cho một người
khác.
Đến đây, Mỹ Linh nhìn suốt tôi và
Ngạc, đoạn nói:
- Phải chăng hai anh là chủ nhân
hiện thời của ngôi biệt thự?
Bị bất ngờ trước câu chuyện của
Mỹ Linh, cả tôi và Ngạc như chết
sững trên ghế. Mãi sau Ngạc mới
lên tiếng:
- Không. Ngôi biệt thự này là của
ông Thanh mua lại. Ông Thanh là
bạn thân của ba tôi. Thấy ông ấy
bỏ hoang…
Kịp nhận ra mình lỡ lời, Ngạc im
bặt, chớp chớp mắt, né tránh tia
nhìn của Mỹ Linh. Tôi nhanh trí
xoay qua chuyện khác:
- Xin lỗi, tôi có hơi tò mò… Vì lý
do gì cô bị lỡ đường trong đêm
khuya khoắt gió bão như thế
này?
Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, Mỹ
Linh đứng dậy tiến về phía lò
sưởi nhặt một thanh củi ném vào
đống than hồng, rồi nàng chậm
rãi nói:
- Tôi bị thôi thúc bởi ý muốn
mãnh liệt và không thể cưỡng lại
được về một chuyến đi xa… Bây
giờ thì tôi thấy đã thật sự nhẹ
tênh. Đứng trong căn phòng này,
tôi như thấy lại tuổi thơ. Thời
gian vẫn đè trĩu trên hai vai tôi,
đã trở nên vô nghĩa! Có lẽ những
con chim bay ở tuốt tầng cao
mới thấy cuộc đời này là nhỏ bé,
tạm bợ và nó sẽ chẳng còn tiếc
nuối gì những cọng rơm chắt
chiu làm chiếc tổ trên cây. Ở trên
cao thật cao từ một cõi vĩnh
hằng nhìn xuống chốn cũ, mới
thấy rõ đó chỉ là cõi tạm.
Mỹ Linh ngừng nói, chầm chậm
bước về phía cửa sổ kính nhìn ra
bên ngoài. Mưa gió đã ngớt. Bầu
trời chợt loé lên vài tia chớp
xanh xao, yếu ớt. Từ trên từng
cao, tiếng sấm ùng ục, đục ngầu
12>>
Tags: , , VÁN, CỜ, MA, QUỶ, ,
Đánh giá (like - dislike)
vote
/ - phiếu
up Cùng Chuyên Mục :
Liên Kết
up Thống kê
Chia Sẻ:Facebook Google
© Design by Ng Đình Chung
Copyright © 2013 Khugiaitri.Org
xtgem

C-
STAT
C-STAT
DUA TOP WAP VIET
U-
ON
Không click ở bên dưới kẻo mất tiền oan tới 15000vnd
v
v
free auto backlink, tao backlink, tao backlink chat luong cao mien phi PageRank for onelove94.xtgem.comfree auto backlink, tao backlink, tao backlink chat luong cao mien phi bedava - Free Backlink  - www.v8link.com
Linkon Bedava - Free Backlink Florists Linkshttp://tuhieuminh.blogspot.com/&http://vinabacklink.blogspot.com/” border= DMCA.com Protection Status